Chuyển đến nội dung chính

Lạc Lối


Lạc Lối.

12h cái khoảng thời gian giao thoa của một ngày, cái giờ mà thường thì mỗi con người đang say giấc. Lúc này đâu đó vọng ra tiếng xô sát:

-Mau lên, mau lên còn lề mê cái gì.

-Anh à, sao anh phải cuống lên vậy, chúng ta đã làm bao nhiêu vụ rồi sao lần này cuống lên vậy.

-Mày thì biết cái gì, mau đào nhanh lên.

Tiếng nói vừa dứt, cả khu đất lại chìm vào tĩnh lặng. Phía chân trời, ánh sáng chớp lóe, tiếng sấm ầm ầm báo hiệu một cơn mưa to sắp ập đến.

-Anh, thấy rồi.

-Mau, cạy nó ra.

Gió vẫn thổi.

ROẸT! ẦM!

Một tia sét rạch chéo trời, soi sáng cả một vùng.

Sau đó là tiếng sấm vang trời rung lên. Nhờ chút ánh sáng đó, một gương mặt hung dữ lộ mỗi cái đầu trên mặt đất thoáng qua rồi lại tắt hiện ra trong màn đêm, có thể thấy bên cạnh gã là một đống đất to.

-Xong rồi

-Lấy hết chưa.

-Xong hết rồi.

-Mau lấp nó lại.

ROẸT!
Sét lại rạch bầu trời, lần này có thể thấy được toàn bộ. Nhưng hai con người đó làm gì ở nơi đây vào lúc này.

Rào Rào
Cơn mưa đổ xuống, làm không khí nơi đây giảm hơn nửa. Cái lạnh nơi nghĩa địa kèm theo cơn mưa làm người ta cảm rùng mình.

-Tốt, mưa tốt, như vậy càng khó tìm ra chúng ta.

-Xong chưa, không còn thời gian nữa đâu.

-Hôm nay anh bị sao vậy, giục lên giục xuống. Đây, xong rồi.

-Đi

Một từ cụt ngủn, cắt đứt cuộc trò truyện. Hai người đàn ông vác theo cái bao nhỏ băng qua từng nấm mồ.

-Anh, lần này chúng bội thu rồi, không hiểu bọn nhà giàu này nghĩ gì nữa. Chết rồi còn chôn theo cả đống vàng bạc.

-Anh! Anh nói xem với đống đồ này bán được bao nhiêu.

-Anh, em đang nói đó. Hôm nay anh sao vậy, Trước thì giục lên giục xuống, giờ thì im thin thít, có chuyện gì anh nói luôn đi.

-Mày im đi, lần này mà không nhanh thì tao với mày toi mạng.
Gã đàn ông mặt hung dữ gắt lên.

-Toi mạng, sao lại toi cho được, mau nói chuyện gì.

-Cái đèn, cái đèn nó đang cháy.

Vừa nghe đên cái đèn, gã thanh niên trẻ tuổi vội giằng tay người đi trước vội hỏi:

-Cái đèn, sao biết là nó cháy. Chẳng phải vẫn tối đen sao.

-Mày biết gì! Tao đút nó ở trong người, nó đang cháy, tao cảm nhận được sức nóng của nó đây này.

Vừa nói gã vừa thò tay vào người móc ra một cái đèn bọc lớp vải đen. Vừa trút bỏ lớp vải, ánh sáng từ cây đèn len lói mập mờ soi rõ hai gương mặt.

Cây đèn trên tay gã khá là cổ, màu cổ đồng, khá bình thường nếu không phải thứ ánh sáng phát ra từ nó. Ngọn lửa bên trong cây đèn có màu xanh, xanh lét.

Nó lơ lửng, trôi bập bềnh phía bên trong tỏa ra thứ ánh sáng xanh kì dị.

Khuôn mặt bị soi sáng của gã thanh niên co lại, miệng há ra.

-Sao nó lại sáng vào lúc này, chúng ta phải làm gì bây giờ. Sao anh không nói từ trước?

-Nói. Nói cho mày thì mày có dám làm tiếp không. Đi mau lên chứ còn làm gì.

-Chạy, đúng rồi. Mau chạy, chạy mau.

Người thanh niên từ lúc thấy cái đèn, gã đã không còn sự lạc quan như trước, ăn nói lắp bắp, lộn xộn, bắt đầu chạy thục mạng về phía trước. Miệng gã không ngừng lẩm bẩm những lời vô nghĩa trong miệng.

Cất vội cây đèn, vác nhanh cái xẻng của mình, Gã cũng bắt đầu chạy, đuổi theo gã em trai vô dụng kia.

-Anh, mau nhìn, phía trước có đường này.

Từ xa vọng lại tiếng nói. Vừa nghe xong mặt gã vội biến sắc, hô to:

-Dừng lại.

SOẸT!
Vừa dứt câu, trên bầu trời cột sét rạch đứng đánh thẳng vào gốc cây to bên cạnh. Tia sét mạnh mẽ bổ xuống chia gốc cây làm hai đoạn, đổ thẳng vào người gã đàn ông hung dữ đang chạy phía dưới, đè gã ngã nhào, sấp xuống. Cành cây gim chặt gã, làm gã không thể di chuyển nổi dù cố vùng vẫy thế nào.

Gã hét lên giận dữ, đưa vội ánh mắt nhìn về phía trước nơi em của gã đang chạy thục mạng. Siết chặt nắm đấm đập mạnh xuống đất, bùn đất bắn tung tóe lên mặt của gã. Miệng gã gào to:

-Ngu ngốc, sao mày ngu thế hả, tao bảo mày dừng lại. Mày dừng lại cho tao.

Tiếng gió đập mạnh, hắt những hạt mưa vào mặt vào người gã. Mắt gã đỏ lên, nhìn ngừơi thanh niên đang lao nhanh về phía con đường rồi khuất hẳn, ánh mắt đó đầy sự bất lực, giận dữ

Lần nữa gã đập mạnh tay xuống nền đất, ngẩng cao đầu hét to với trời.

-Tại sao, tại sao!

ROẸT! ẦM!
Lại một tia sét nữa bổ xuống, lần này đánh thẳng vào người gã đàn ông đang hét với trời kia, như cảnh cáo hắn. Sét vừa đánh xuống, tiếng cũng lặng im, cả khu nghĩa địa lại chìm vào khoảng không tĩnh lặng vốn có của nó

Trời vẫn đổ mưa, mưa không ngừng, rửa trôi đi những gì còn sót lại. Phía dưới, người đàn ông vẫn nằm đó, không rõ còn sống hay đã chết, trước ngực lộ ra cây đèn, lớp vải đen bao phủ đã tuột ra.
Cây đèn không phát sáng nữa, nó im lìm nằm đó, hòa nhập vào màn đêm, y như người chủ của nó vậy.

***


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Âm Dương Lộ

Quyển 1: Kỳ Án Châu Mai Chương 1: Xe Khách Số 4 Lẻ loi bên lưng chừng núi Lịch, tồn tại một căn nhà tranh có chút hoang sơ tiêu điều. Dân địa phương họ gọi đấy là nhà lão Lý nhưng để chạm mặt thì chưa một ai thấy lão cả. Đêm khuya thanh vắng, trời không trăng không sao, mây mù răng rải khắp ngọn núi Lịch Căn nhà tranh lúc này của lão Lý sáng lên ánh nến hồng. Nhòm qua khe cửa, vậy mà là một thanh niên tay vịn một cụ già đi lại trong phòng. Không phải lão Lý sống một mình sao? Vậy người thanh niên kia là ai? - Cha à, bệnh cha ngày một nặng. Hay cha đừng đi kiêm thuốc nữa. Giọng của người thanh niên vang lên, xua đi sự tĩnh mịch trong căn nhà. Qua cách xưng hô của anh ta, thì hẳn đây là con trai lão Lý rồi. Tằng hắng sau câu hỏi của người con, lão Lý ho khan hai tiếng rồi nhanh tay gấp lại chiếc khăn có dính chút đỏ trên miệng mình vào túi áo, hiền từ đáp: - Con đừng nói nữa. Con cũng hiểu bệnh của cha, nó tồn tại cũng hơn chục năm rồi vậy mà có chết được đâu. Nói đoạn ô

Lục Địa Huyền Bí

Chương 1: Thám Hiểm. Trại tập trung khu 5, ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi những bức tường bê tông vững trãi và cao vút. Trên mỗi bức tường là các tháp canh trên đó lúc nào cũng có một tiểu đội 5 – 6 người túc trực canh gác. Được trang bị vũ khí đến tận răng nên khu 5 luôn trong tình trạng an toàn. Bên dưới cánh cổng sắt khổng lồ của trại tập trung khu 5, một thiếu niên mặc đồng phục mùa đông màu đen, cúc áo mở bung lộ ra chếc áo sơ mi trắng có phần nhăn nhúm bên trong. Dưới vạt áo là từng mảng máu khô loang lổ đọng lại. Thiếu niên tầm 18 – 19 tuổi, dáng người cao, khoảng mét bảy lăm. Mặt mũi có phần bình thường không nổi bật, mái tóc đen cắt ngắn với những lọn tóc kết cấu lộn xộn nhưng lại cho ta người nhìn cảm giác trật tự nhất định. Dưới ánh mặt trời màu đen của mái tóc ánh lên sự óng cả, mượt mà. Bước những bước chân sải dài của mình, chẳng mấy chốc thiếu niên đi qua cổng để đến với thế giới hoang tàn bên ngoài. Một thế giới đổ nát và hoang vắng. Thiếu ni