Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Truyện: Yêu Quái Mưa và Tiểu Đậu Thần Nguyễn Rain - Đậu Đậu Chương 1: Hạt Đậu Thối Hắc Thủy Thành nay náo nhiệt. Náo nhiệt không phải lúc nào cũng là   vui mà đôi khi đó còn là bi kịch. Mà chủ nhân của cái bi kịch này không ai khác chính   là Hắc Vũ, đại yêu với biệt hiệu Yêu Quái Mưa. Người ngọc như hóa cầm theo chiếc ô đỏ liên tiếp phi thân qua vài nóc nhà cắm đầu cắm cổ mà chạy. Phía sau nàng hơn trăm mạng người cùng bộ pháp mau lẹ tức tốc đuổi theo. Miệng không ngừng gào thét như đòi mạng. Lại bước qua vài nóc, Hắc Vũ không khỏi kinh hô: - Uy uy, các ngươi không thấy xấu hổ khi đuổi theo cô nương ta sao? - Không! – Đám người đồng thanh hô. - Vậy các người không thấy mệt sao? – Hắc Vũ bi phẫn. - Không mệt! – Đám người tiếp tục. Hắc Vũ đau đầu, những tưởng nhân giới bình yên ấy vậy mà nào có khác kẻ điên Bạch Ngọc Hàn. Toàn vì mấy cái tiểu tiết vui đùa của nàng mà đuổi đánh. Không phải chỉ là phóng mưa ngập trăm mẫu ruộng thôi sao.Không phải
Các bài đăng gần đây

Lục Địa Huyền Bí

Chương 1: Thám Hiểm. Trại tập trung khu 5, ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi những bức tường bê tông vững trãi và cao vút. Trên mỗi bức tường là các tháp canh trên đó lúc nào cũng có một tiểu đội 5 – 6 người túc trực canh gác. Được trang bị vũ khí đến tận răng nên khu 5 luôn trong tình trạng an toàn. Bên dưới cánh cổng sắt khổng lồ của trại tập trung khu 5, một thiếu niên mặc đồng phục mùa đông màu đen, cúc áo mở bung lộ ra chếc áo sơ mi trắng có phần nhăn nhúm bên trong. Dưới vạt áo là từng mảng máu khô loang lổ đọng lại. Thiếu niên tầm 18 – 19 tuổi, dáng người cao, khoảng mét bảy lăm. Mặt mũi có phần bình thường không nổi bật, mái tóc đen cắt ngắn với những lọn tóc kết cấu lộn xộn nhưng lại cho ta người nhìn cảm giác trật tự nhất định. Dưới ánh mặt trời màu đen của mái tóc ánh lên sự óng cả, mượt mà. Bước những bước chân sải dài của mình, chẳng mấy chốc thiếu niên đi qua cổng để đến với thế giới hoang tàn bên ngoài. Một thế giới đổ nát và hoang vắng. Thiếu ni

Lạc Lối

Lạc Lối. 12h cái khoảng thời gian giao thoa của một ngày, cái giờ mà thường thì mỗi con người đang say giấc. Lúc này đâu đó vọng ra tiếng xô sát: -Mau lên, mau lên còn lề mê cái gì. -Anh à, sao anh phải cuống lên vậy, chúng ta đã làm bao nhiêu vụ rồi sao lần này cuống lên vậy. -Mày thì biết cái gì, mau đào nhanh lên. Tiếng nói vừa dứt, cả khu đất lại chìm vào tĩnh lặng. Phía chân trời, ánh sáng chớp lóe, tiếng sấm ầm ầm báo hiệu một cơn mưa to sắp ập đến. -Anh, thấy rồi. -Mau, cạy nó ra. Gió vẫn thổi. ROẸT! ẦM! Một tia sét rạch chéo trời, soi sáng cả một vùng. Sau đó là tiếng sấm vang trời rung lên. Nhờ chút ánh sáng đó, một gương mặt hung dữ lộ mỗi cái đầu trên mặt đất thoáng qua rồi lại tắt hiện ra trong màn đêm, có thể thấy bên cạnh gã là một đống đất to. -Xong rồi -Lấy hết chưa. -Xong hết rồi. -Mau lấp nó lại. ROẸT! Sét lại rạch bầu trời, lần này có thể thấy được toàn bộ. Nhưng hai con người đó làm gì ở nơi đây vào