Chuyển đến nội dung chính

Lục Địa Huyền Bí


Chương 1: Thám Hiểm.

Trại tập trung khu 5, ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi những bức tường bê tông vững trãi và cao vút. Trên mỗi bức tường là các tháp canh trên đó lúc nào cũng có một tiểu đội 5 – 6 người túc trực canh gác. Được trang bị vũ khí đến tận răng nên khu 5 luôn trong tình trạng an toàn.

Bên dưới cánh cổng sắt khổng lồ của trại tập trung khu 5, một thiếu niên mặc đồng phục mùa đông màu đen, cúc áo mở bung lộ ra chếc áo sơ mi trắng có phần nhăn nhúm bên trong. Dưới vạt áo là từng mảng máu khô loang lổ đọng lại.

Thiếu niên tầm 18 – 19 tuổi, dáng người cao, khoảng mét bảy lăm. Mặt mũi có phần bình thường không nổi bật, mái tóc đen cắt ngắn với những lọn tóc kết cấu lộn xộn nhưng lại cho ta người nhìn cảm giác trật tự nhất định. Dưới ánh mặt trời màu đen của mái tóc ánh lên sự óng cả, mượt mà.

Bước những bước chân sải dài của mình, chẳng mấy chốc thiếu niên đi qua cổng để đến với thế giới hoang tàn bên ngoài. Một thế giới đổ nát và hoang vắng.

Thiếu niên này gọi Lâm Vũ, theo cách gọi của thế giới này thì cậu là một kẻ lạc loài. Không gia nhập bất cứ hội nào, không bạn bè, không tổ đội, luôn thích hành động một mình. Bất cứ điều nào ở cậu đều là dấu hiệu của kẻ không biết sống chết.

Thế giới đã trải qua cuộc cách mạng khoa học kĩ thuật, mọi quốc gia trên thế giới thi nhau chạy đua vũ trang. Các máy móc, vũ khí đều tạo ra với mục đích hủy diệt. Chiến tranh xung đột ngày một gia tăng và hình thành một cuộc thế chiến.

Cũng nhờ ơn cuộc thế chiến  này, mà một loại virut có tên T – 318 bắt đầu xuất hiện, chúng tấn công những cơ thể cả động vật lẫn con người. Biến họ thành những xác sống di động, chỉ biết cắn nuốt máu thịt tươi sống để tồn tại. Để rồi giờ đây chính chúng đang đưa dần loài người đến hồi kết.

“Đầu Đất, lại đi tìm phòng nghiên cứu XIII sao?”

Một tráng hán mặc bộ quần áo công nhân, trên mặt nổi bật với vết sẹo dài ngang mắt,  thấy Lâm Vũ đi ngang liền tò mò gọi hỏi. Tráng hán lúc nàycũng không rảnh rang, tay đang vung búa lớn bổ ngang đầu xác sống trước mặt.

Cảnh máu tanh vậy Lâm Vũ cũng có chút nhíu mày, không phải vì động tác của tráng hán mà vì những vết thương trên người của hắn ta quả thực có chút rợn người. Gật đầu vì câu hỏi, cậu nói:

“Chào Brean, tôi hôm nay có cảm giác mình sẽ tìm ra được nó.”

“Vậy thì chúc may mắn.” Vừa nói vừa nhấc lưỡi búa lên, như phân vân chuyện gì Brean nói tiếp.

“Nghe nói bên khu B gần đây xuất hiện mấy con đột biến. Nhớ cẩn thận, đừng ham cái kho báu nhỏ mà lại bỏ mạng.”

Dù cho trong Khu 5 Lâm Vũ thích độc lai độc vãng thật nhưng vẫn có một số người không vì hành động đó mà ghét bỏ. Có lẽ cùng sống ở một khu  nên họ cũng không mong một đồng loại như mình lại chết.

Lâm Vũ cảm kích gật đầu, từ trong túi móc ra một bình nhỏ màu đỏ ném về phía Brean:

“Dùng cái này có thể hồi phục thể lực cũng như khôi phục vết thương nhanh hơn đấy.”

“Người cái tên này, sao lúc nào cũng là loại này vậy. Quả thực có chút keo kiệt.”

Nhìn Brean mở nắp bình đỏ tu ừng ực, Lâm Vũ chỉ biết cười trừ. Dù sao thì cậu cũng hiểu ý tốt của hắn. Nói bâng quơ vài điều, sau đó cậu chào tạm biệt rồi tiếp tục chuyến đi.

Mục tiêu của cậu là Khu B, với những dãy nhà ở hoang tàn đổ nát. Hay những công xưởng bỏ hoang cũ kĩ và rỉ sét. Chọn con đường mà ít gặp xác sống nhất có thể để đi nên xuyên suốt hành trình cậu chỉ gặp và giết đôi ba con.

Xác sống là loài có trí tuệ trì trện nên tấn công cũng khá dễ dàng. Chỉ cần tập trung vào đầu của chúng, phá nát trung khu não bộ thì coi như tiêu diệt được. Những cũng vì lẽ đó nên xác sống thường đi thành đàn hay như ẩn nấp thật sâu ở trong nơi tắm tối chờ những kẻ xấu số đi qua là lao lên căn xé.

Do là một kẻ lạc loài nên Lâm Vũ hiểu được sự kinh khủng khi bị quây. Cậu không dám nán lại lâu lục soát cơ thể xác sống lấy đồ, chỉ giết rồi di chuyển, nên thể lực của cậu luôn trong trạng thái bảo toàn và sung sức nhất.

Khi đã đến một ngồi nhà có đánh số 56 trên Khu B, Lâm Vũ dừng chân và bắt đầu đánh giá. Nhà không cao cũng không to lắm so với mặt bằng chung của toàn khu, xây theo lối kiến trúc cổ nên tòa nhà nhìn có chút cổ kính.

Mở cánh cửa gỗ sờn màu, Lâm Vũ chậm rãi di chuyển. Trên tay cậu lúc này vẫn là cây gậy bóng chày quen thuộc với những vệt máu đỏ dài loang lổ chạy dọc  thân. Thận trọng di chuyển, Lâm Vũ tiến vào một căn phòng ở bên hông của ngôi nhà, hiển nhiên đây là một phòng đọc sách tại gia.

Đên đây, Lâm Vũ thôi không cầm gậy nữa. Dắt cây gậy ra sau lưng, lôi trong túi mình ra một cuốn sổ nhỏ và lặng lẽ đọc.

“Ngày 13 tháng 6 năm XXXX
Bệnh xác sống hay gọi bệnh zombie xuất hiện. Mọi nơi đều ghi nhận các trường hợp mắc bệnh này. Mỹ, Anh, Trung Quốc là nơi có nhiều bệnh nhân nhất, và nó chưa có dấu hiệu gì lá sẽ dừng lại.
Tôi tự hỏi liệu thế giới sắp nghênh đón một đại dịch mới?”

“Ngày 20 tháng 6 năm XXXX
Tuyên bố đại dịch vừa được thông báo trên truyền hình. Tôi thực sự sốc, sốc không phải do bênh xác sống trở thành đại dịch mà một sĩ quan quân đội đã đến và truyền lệnh: “Cô lập và giết chết ngay lập tức những ai mắc bênh này.” Nó làm tôi thấy sợ.
Là một bác sĩ, làm sao tôi có thể xuống tay giết chết bệnh nhân của mình được.”

“Ngày 22 tháng 6 năm XXXX.
Hôm nay quả thực tồi tệ, đó là điều tồi tệ nhất kể từ khi tôi khoác áo Blu lên mình.
Tôi đã thực sự giết chết bệnh nhân của mình.
Liệu tôi có xứng làm bác sĩ nữa không?
Sĩ quan quân đội đã đến và bảo việc tôi làm là đúng đắn. Tôi chỉ biết im lặng.
Tôi vẫn nhớ ánh mắt tha thiết cầu xin của bệnh nhân vừa rồi.”

“Ngày 25 tháng 6 năm XXXX
Liệu tôi đã trở thành sát nhân khi khoác trên mình chiếc áo blu này?
Kể từ hôm kia tôi đã giết tất cả 10 bệnh nhân?
Mỗi người tôi đều nhớ rõ tên và gương mặt.
Tôi vừa gặp ác mộng!”

“Ngày 1 tháng 7 năm XXXX
Con số bệnh nhân tôi giết bắt đầu lên đến hàng trăm rồi. Họ bắt đầu vinh danh tôi về việc tôi đang làm.
Vinh danh một bác sĩ giết người? Điều đó làm tối cay đắng.
Những người đang vinh danh tôi đấy, họ đâu có biết, hôm qua con gái tôi cũng đã chết, cũng mắc bệnh và cũng...
Tôi là một con quỷ.”

“Ngày 10 tháng 7 năm XXXX
Đã có lệnh sơ tán, toàn thành phố lúc này rất hỗn loạn.
Xác sống xuất hiện khắp mọi nơi, bệnh viện bắt đầu thành ô dịch.
Tôi chưa dám nói cho ai biết, rằng tôi đã không giết ai nữa kể từ sau ngày được vinh danh. Tôi giấu họ trong nhà xác bênh viện.
Tôi đang viết những dòng này trên trực thăng, chính sự quả cảm lúc trước của mà tôi được sơ tán trong nhóm đầu, hơn hết tôi còn là một bác sĩ.
Nhìn đám đông hỗn loạn bên dưới, tôi bắt đầu cảm thây lưỡng lự vì hành động của mình.
Hành động không giết chết bệnh nhân của mình là sai sao?”

“...”

Những trang đầu này là những dòng trong nhật ký của một bác sĩ có tên Perter Nguyễn. Từ những dòng nhật ký, có thể hiểu đôi chút về căn bệnh xác sống này, quả thực nó rất tàn khốc.

Lật qua vài trang, Lâm Vũ tiếp tục đọc.

“Ngày 15 tháng 7 năm XXXX
Mùa hè thực sự bắt đầu nóng hơn rồi, ở trại tị nạn, không quạt, không điều hòa làm cho mọi người ở đây bắt đầu kêu than.
Giáo sư Trần đề ra hướng dùng năng lượng mặt trời và năng lượng gió làm nguồn điện. Tôi nghĩ giải pháp này của giáo sư nó sẽ khả thi.
Hôm qua, Thượng úy Hà có qua và bảo tôi được mời vào đội nghiên cứu.
Tôi đã không trả lời ngay mà lưỡng lự. Qua những việc mà tôi đã làm, tôi giờ này đã mất phương hướng của mình rồi.
Thượng úy hà có đề cập bộ phim  “Lời thì thầm từ lòng đất” rất hay, có lẽ tôi sẽ xem thử.”

“Ngày 20 tháng 7 năm XXXX
Tôi đã quyết định gia nhập hàng ngũ của đội nghiên cứu. Công việc của tôi chỉ là bóc tách tổ chức  những cơ thể con người khi trở thành xác sống ra mà thôi.
Từ khi tiếp nhận công việc này, tôi đã không thể nuốt trôi một miếng cơm nào, dù cho tôi là bác sĩ thật nhưng việc tôi đang làm cảm giác như nó đang vắt kiệt tinh thần của tôi.
Điều có thể vực dậy tinh thần tôi lúc này có lẽ là cuốn sách “Lý Lẽ Sống” mà tôi mượn được từ số 56.”

Đến khúc này, Lâm Vũ mới thực sự di chuyển. Cậu tiến về các giá và tra tên cuốn sách gọi “Lý Lẽ Sống” đã đươc đề cập trong nhật ký. Quả thưc thì công việc này không mất thời gian lâu lắm, độ nửa tiếng cậu đã tìm được thứ mình cần.

Cuốn “Lý Lẽ Sống” được rút ra. Lâm Vũ không lập tức mở ra đọc ngay mà cậu bắt đầu đánh giá nó, một cuốn sách cổ với lớp bìa cứng dày màu vàng, bên trên có đề tên và  tác giả. J. Stepen, đó là tên ông ta và là một tác giả vô danh đối với cậu.

Dành một giờ để đọc cuốn sách này nhưng những thông tin bên trong đó hầu như là giảng về lý lẽ hệt như cái tên sách vậy. Đặt cuốn sách trên bàn, Lâm Vũ bắt đầu lưỡng lự.

Lúc này sự tập trung của Lâm Vũ đặt trọn vào những dòng chữ nguệch ngoạc của cuốn nhật ký, phân tích từng câu, từng chữ. Đột nhiên mắt cậu sáng lên, như thấy được điều gì cậu vội lật úp quyển “Lý Lẽ Sống” xuống, lấy con dao gấp trong túi của mình ra và tỉ mẩn bóc tách tấm bìa.

Quả nhiên, dưới lớp bìa khô cứng là một mảnh giấy nhỏ. Hẳn bác sĩ Perter Nguyễ cố tình đặt vào đây. Lật mở mảnh giấy một tấm sơ đồ nhỏ được vẽ nguệch ngoạc. Nhìn kĩ đôi chút thì có vẻ như là sơ đồ của một phòng thí nghiệm.

“28 tháng 9 năm XXXX mừng thiên thần bé nhỏ của ta tròn 8 tuổi.”
Mừng rỡ chưa được bao lâu thì cậu lại cảm thấy có chút bất hợp lý, không lý nào Perter chỉ vẽ sơ đồ mà không chỉ lối vào của phòng thí nghiệm được. Đột nhiên, ý tưởng vụt lóe bên trong cậu.

Giả sử như “Lời thì thầm từ lòng đất,” cà một cuốn sạch thì sao.

Cậu vội chậy lại giá, tra lên xuống một lượt. Ngay góc trái của phòng, một cuốn sách với gáy dày in đặm trên là dòng chữ
“Lời thì thầm từ lòng đất.”

Vội lấy tay kéo lấy quyển sách nhưng không sao Lâm Vũ lấy được, dù cho cậu dùng hai tay để bấu chặt đi nữa thì cuốn sách vẫn không suy chuyển. Hết cách, thay vì kéo ra Lâm Vũ ấn vào trong.

Một sự biến đổi huyền diệu bắt đầu xảy ra. Liên tiếp là những tiếng cành cạch của bánh răng gỉ sét kêu vang. Tiếp sau đó là là một thông đạo nhỏ hiện ra giữa hai hàng giá sách.

“Phải thế chứ.” Lâm Vũ không khỏi bật thốt.

Lần nữa đưa tay vào túi và móc ra cây đèn pin, soi rõ thông đạo tối tăm và ẩm mốc trước mặt. Lối đi này vậy mà hướng xuống dưới, điều đó không khỏi làm Lâm Vũ liên tưởng đến tựa đề của cuốn sách kia.

Thận trọng di chuyển xuống bên dưới, một cầu thang dài đưa cậu thẳng xuống, chiếu theo sơ đồ cậu vừa tìm được thì đây là những phòng chứa xác, Hướng về một phòng được khoanh bút đỏ bên trên sơ đồ, Lâm Vũ lờ mờ đoán được nguyên do.

“Phòng thí nghiệm số XIII” một dòng chữ thôi nhưng nó làm cậu phân khích tột cùng. Kiềm chế cơn phấn khích lại, cậu vặn tay nắm cửa, cạch cạch, hai tiếng động vang lên trong khoảng không gian tĩnh mịch dưới lòng đất này. Cửa vẫn khóa trái, rọi chiếc đèn về phía ổ, một bảng số đã ở đó từ bao giờ.

“Chết tiệt, lai mật khẩu.” Cậu cáu gắt.

Suy nghĩ đôi chút Lâm Vũ lại lôi ra cuốn sổ nhật ký, đọc tiếp những gì còn lại trên đó. Chắc hẳn bác sĩ Peter Nguyễn kia phải để lại manh mối gì đó cho cậu chứ.

“Ngày 31 tháng 8 năm XXXX
Công việc của chúng tôi đã tiến triển, chúng tôi đã tìm được nguồn cơn của tai họa này.
Một con virut, một loại độc nhất từ trước đến nay. Nó khá giống với virut HIV gây suy giảm miễn dịch. Nhưng khác ở chỗ loại virut này ngoài gây suy giảm thì nó còn trực tiếp tổn thương vật chủ, biến vật chủ thành ký chủ trung gian.
Virut này chúng tôi tự gọi là T – 318.”

“Ngày 1 tháng 10 năm XXXX
Trong quá trình nghiên cứu chúng tôi đã phát hiện ra thêm nhiều từ T – 318.
Khi đưa T – 318 vào các con đường như ăn uống, không khí hay bài tiết thì virut này không gây bệnh.
Khi đưa T – 318 vào bằng đường máu, sau một đến hai giờ. Ngay lập tức xâm nhập vào trung khu não bộ, sau đó đồn trú và hủy hoại não bộ gây nên hiện tượng trì trệ ở xác sống.
Quan sát tiếp sau khi ảnh hưởng não bộ, T – 318 làm ngưng hệ miễn dịch cơ thể, đây là tiền đề biến cơ thể vật chủ thành môi trường nuôi dưỡng các loại vi sinh vật, nấm khuẩn và hơn hết chính là T – 318 kí sinh.
Kết quả này làm tôi vui mừng, nhưng nó cũng làm tôi thấy sợ. Những nhà khoa học ở đây họ vẫn tiếp tục dùng người khỏe để thử T – 318.
Tôi đã bị cô lập khi cố gắng vạch trần họ.”

“Ngày 10 tháng 10 năm XXXX
Hôm nay là sinh nhật con gái tôi.
Đây có lẽ là ngày cuối tôi viết vào cuốn sổ này, có vẻ như tôi không còn kiểm soát được cơ thể này nữa rồi.
Vài ngày trước, họ đã tiêm virut vào người tôi. Trải qua hai ngày kinh khủng và giằng xé, tôi đã lấy lại được chút lý trí để viết những dòng này.
Quả thực như những gì đã biết, những kí sinh bên trong tôi đang hủy hoại cơ thể tôi. Cả người tôi lúc này đã bắt đầu lở loét.
Trở thành bộ dàng này, tôi bắt đầu hiểu phần nào đau khổ của con gái  lúc trước, có lẽ cái chết là điều những ai mắc phải muốn.
Hôm nay, tôi được thả và thử một loại kháng huyết thanh mới chống lại T – 318.
Nhìn tấm kính đen trước mặt, tôi biết những nhà khoa học kia đang theo dõi động thái của tôi. Không hiểu sao lúc này, cơn khát máu trong tôi lại trở lại, tôi cố kìm nén nhưng không được.
Tôi sợ hãi cảm giác này. Nó thực sự biến tôi thành quỷ rồi.”

Đọc xong đến trang cuối cùng rồi mà Lâm Vũ vẫn chìm trong mơ hồ. Một loạt các con số suy diễn bắt đầu hiện ra trong đầu cậu, tất cả đều đã được thử nhưng chỉ là hai tiếng cạch cạch vô nghĩa vang lên.

Dở lại và săm soi từng từ, một chi tiết làm Lâm Vũ giật mình. Tay cậu run run, có chút không tin vào phát hiện của mình. Gấp lại quyển sổ, dưới cái chạm của đầu ngón tay, hàng chữ 2908XXXX dần hiện lên trên màn hình bàn phím. Bàn tay lần nữa khẽ vặn, vẫn là hai tiếng cạch cạch, nhưng Lâm Vũ hiểu, cái vặn này nó tốt hơn rất nhiều.

Mở cánh cửa khép chặt lâu năm, mùi ẩm mốc kèm theo hôi thối phả thẳng vào mặt Lâm Vũ . Ho khan sặc sụa trước cái mùi kinh tởm, Lâm Vũ vội lấy khẩu trang trong túi đeo vào. Rọi đèn phim vào khoảng đen trước mặt, cậu có chút bần thần.

Rút cây gậy dắt từ lâu ở sau lưng, Lâm Vũ bước vào căn phòng. Ngay khi cả thân thể đã hoàn toàn vào trong, cánh cửa phía sau cậu đột nhiên đóng lại cái rầm, bên cạnh đó một tiếng nói nữ quen thuộc vang lên bên tai cậu:

“Chúc mừng người chơi Đầu Đất đã phát hiện ra phó bản Phòng Thí Nghiệm XIII. Thông cáo toàn thế giới?
Có|Không.”

“Có.”

Giọng nói phấn khích phá tan toàn bộ không gian.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Âm Dương Lộ

Quyển 1: Kỳ Án Châu Mai Chương 1: Xe Khách Số 4 Lẻ loi bên lưng chừng núi Lịch, tồn tại một căn nhà tranh có chút hoang sơ tiêu điều. Dân địa phương họ gọi đấy là nhà lão Lý nhưng để chạm mặt thì chưa một ai thấy lão cả. Đêm khuya thanh vắng, trời không trăng không sao, mây mù răng rải khắp ngọn núi Lịch Căn nhà tranh lúc này của lão Lý sáng lên ánh nến hồng. Nhòm qua khe cửa, vậy mà là một thanh niên tay vịn một cụ già đi lại trong phòng. Không phải lão Lý sống một mình sao? Vậy người thanh niên kia là ai? - Cha à, bệnh cha ngày một nặng. Hay cha đừng đi kiêm thuốc nữa. Giọng của người thanh niên vang lên, xua đi sự tĩnh mịch trong căn nhà. Qua cách xưng hô của anh ta, thì hẳn đây là con trai lão Lý rồi. Tằng hắng sau câu hỏi của người con, lão Lý ho khan hai tiếng rồi nhanh tay gấp lại chiếc khăn có dính chút đỏ trên miệng mình vào túi áo, hiền từ đáp: - Con đừng nói nữa. Con cũng hiểu bệnh của cha, nó tồn tại cũng hơn chục năm rồi vậy mà có chết được đâu. Nói đoạn ô

Lạc Lối

Lạc Lối. 12h cái khoảng thời gian giao thoa của một ngày, cái giờ mà thường thì mỗi con người đang say giấc. Lúc này đâu đó vọng ra tiếng xô sát: -Mau lên, mau lên còn lề mê cái gì. -Anh à, sao anh phải cuống lên vậy, chúng ta đã làm bao nhiêu vụ rồi sao lần này cuống lên vậy. -Mày thì biết cái gì, mau đào nhanh lên. Tiếng nói vừa dứt, cả khu đất lại chìm vào tĩnh lặng. Phía chân trời, ánh sáng chớp lóe, tiếng sấm ầm ầm báo hiệu một cơn mưa to sắp ập đến. -Anh, thấy rồi. -Mau, cạy nó ra. Gió vẫn thổi. ROẸT! ẦM! Một tia sét rạch chéo trời, soi sáng cả một vùng. Sau đó là tiếng sấm vang trời rung lên. Nhờ chút ánh sáng đó, một gương mặt hung dữ lộ mỗi cái đầu trên mặt đất thoáng qua rồi lại tắt hiện ra trong màn đêm, có thể thấy bên cạnh gã là một đống đất to. -Xong rồi -Lấy hết chưa. -Xong hết rồi. -Mau lấp nó lại. ROẸT! Sét lại rạch bầu trời, lần này có thể thấy được toàn bộ. Nhưng hai con người đó làm gì ở nơi đây vào