Truyện: Yêu Quái Mưa và Tiểu Đậu Thần
Nguyễn Rain - Đậu Đậu
Chương
1: Hạt Đậu Thối
Hắc Thủy Thành nay
náo nhiệt. Náo nhiệt không phải lúc nào cũng là
vui mà đôi khi đó còn là bi kịch. Mà chủ nhân của cái bi kịch này không
ai khác chính là Hắc Vũ, đại yêu với biệt
hiệu Yêu Quái Mưa.
Người ngọc như
hóa cầm theo chiếc ô đỏ liên tiếp phi thân qua vài nóc nhà cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Phía sau nàng hơn trăm mạng người cùng bộ pháp mau lẹ tức tốc đuổi theo. Miệng
không ngừng gào thét như đòi mạng.
Lại bước qua vài
nóc, Hắc Vũ không khỏi kinh hô:
- Uy uy, các
ngươi không thấy xấu hổ khi đuổi theo cô nương ta sao?
- Không! – Đám
người đồng thanh hô.
- Vậy các người
không thấy mệt sao? – Hắc Vũ bi phẫn.
- Không mệt! –
Đám người tiếp tục.
Hắc Vũ đau đầu, những
tưởng nhân giới bình yên ấy vậy mà nào có khác kẻ điên Bạch Ngọc Hàn. Toàn vì mấy
cái tiểu tiết vui đùa của nàng mà đuổi đánh.
Không phải chỉ là
phóng mưa ngập trăm mẫu ruộng thôi sao.Không phải chỉ làm sập vài căn nhà, đổ vài
ngôi miếu, phá vài kho lương. Lại không phải giúp cho vài đôi yêu nhau thoát khỏi
bể khổ hôn nhân thôi sao,.. mấy cái tiểu tiết như vậy, có cần đuổi tận giết tuyệt
hay không.
Miên man là vậy Hắc
Vũ cũng không quên huy pháp. Vận Vụ Ô của nàng, pháp bảo trân quý của nàng dưới
tay ngọc lúc lúc lại hóa ra từng làn mưa cản bước. Chẳng mấy chốc nàng tách khỏi
đám người, thành công chui vào một khu rừng rậm cạnh thành.
- Ý, không đuổi nữa?
– Hắc Vũ không khỏi kinh ngạc.
Những tưởng đám
người kia sẽ lao vô đuổi giết nữa chứ, vậy mà vừa đi vào đã bỏ cuộc. Nếu như biết
được kì sự bậc này, Hắc Vũ đại nhân còn phải chạy đông chạy tây như chó nữa sao,
trực tiếp nhảy vô đây coi như xong chuyện!
Suy nghĩ như vậy
cũng chỉ có thể là Hắc Vũ. Lại nói bên ngoài, trăm người dừng lại bìa rừng, không
ai dám động. Một tiểu chút chít thấy vậy khẽ hỏi:
- Mục ca, tại sao
không theo Yêu Nữ kia vào?
- Ngươi đây là muốn
chết, nào có ai dám đặt chân vào Phong Vân sâm lâm.
- Tại sao vậy. –
Hắn nghi hoặc.
- Nghe nói trong
đấy có Yêu Quái cư ngụ. Yêu Nữ vào đấy, không phải bị Yêu Quái kia sửa trị hay
sao?
- Lại nhìn, bản sự
bậc kia, không phải do Yêu Quái tạo ra thì là gì!
Chỉ thấy bầu trời
Phong Vân sâm lâm chẳng mấy chốc bị mây mù che kín tối đen như mực. Trên bầu trời,
chốc chốc lại có vài tia sét thô to phóng xuống như thể xé rách mảnh không
gian. Cùng với đo là tiếng sấm động uy nghiêm làm người ta muốn quỳ xuống bái
phục.
- Còn không mau
lui, muốn bị thiên lôi đánh chết sao?
***
Sâu trong Phong
Vân sâm lâm. Thiếu niên đạo bào kết ấn ngồi dưới gốc cây đậu, đôi mắt nhắm nghiền
quần áo rách bươm. Tu tiên vạn năm, chỉ chờ vào thời khắc này hái quả.
Tu tiên chính là
nghịch mệnh, đi ngược lại ý trời. Đến một mức độ nào đó sẽ độ Thiên Kiếp. Qua
thiên kiếp chính là chứng đạo, bước một bước đến ngưỡng cửa của Thần.
Cãi thiên nghịch
mệnh nào có dễ. Trăm vạn người tu cũng chỉ có một hai người bước tiếp. Số còn lại
thân vẫn đạo vong.
Thiếu niên độ
Thiên Kiếp gọi Thanh Đô, một hạt Đậu Yêu trải qua vạn năm tu luyện mới thành được
bước này. Bán kính mười mét quanh y giờ đã là một mảnh cháy đen, khói đen bốc
lên nghi ngút.
Nét mặt y hiện có
chút sầu thảm, mắt hướng nhìn trời mà không cam. Có lẽ y không thể đón đỡ đạo
Thiên Kiếp cuối cùng. Cửu đạo thiên lôi, tám đạo đã hạ, thành bại hay không chỉ
trông khúc này.
-Thiên kiếp chó chết.
Bản đại yêu thù ngươi, xem thuật của ta!
Giọng nói nữ tử
làm Thanh Đỗ giật mình, định ra lời nhắc nhở thì kì biến xảy ra. Chỉ biết mây
mù lúc này tan bớt, ẩm độ bắt đầu ngưng tụ khắp sâm lâm. Từng hạt mưa tí tách
rơi dần trên nền đất lạnh.
Mưa, cơn mưa như
giải tỏa cơn khát của Thanh Đỗ lúc này. Linh lực của y theo đó cũng dần tụ lại,
từng tán lá, từng thớ da của y như bừng lên sức sống. Lần nữa kết thủ ấn, y mở
mắt nhìn trời rồi hét vang như thể đang khiêu chiến với trời cao.
Thanh Đỗ lúc này bất
giác nhớ lại cơn mưa của Vạn năm trước, cơn mưa đã đặt bước chân đầu trên con
đường tu đạo của y.
***
Hắc Vũ ghét sét,
ghét hơn tất thảy mọi thứ trên đời này. Người ta hay nói mưa đi cùng sét nhưng
với Hắc Vũ thì sét chưa bao giờ là bạn của nàng. Đã là người tu hành, Thiên Kiếp
là thứ đáng ghét nhất.
Huy động Vân Vụ Ô
của mình, dù cho pháp lực mới hồi phục được hai thành thì nàng cũng muốn phá hư
cái Thiên Kiếp chết bầm chết dập kia. Pháp lực theo ô dần biến sâm lâm này
thành một mảng rừng mưa. Chưa dừng lại, nước mưa trên trời cũng tụ dần thành một
Hắc Điểu màu đen cứ vậy lao về phía Thiên Lôi đang đánh.
- Bõ ghét – Hắc
Vũ hừ nhẹ mũi nhỏ, tung tăng mở ô đi về trước.
Hắc Điểu lao về
Thiên Kiếp bị đạo thiên lôi đánh cho nổ tung, lần nữa rải mưa khắp sâm lâm. Ô
đã mở, người ngọc như hoa chậm rãi đi dạo trong rừng mưa. Phong cảnh này, thời
khắc này quả chút chút hữu tình.
Hữu tình là vậy
nhưng chưa được hai chục bước, người ngọc nên thơ vậy mà sấp mặt. Không sai, là
sấp mặt, sấp theo đúng nghĩa đen. Phì phì nhổ đi vài cọng cỏ lạc trong miệng, Hắc
Vũ đại nhân nhìn quanh gào thét.
-Ai, là ai đánh
ngã bản đại yêu?
Rừng lặng im
phăng phắc.
Biết là đã nhầm,
Hắc Vũ liền nhìn quanh một lượt. Quan sát vài vòng Yêu Quái Mưa nhà ta cuối
cùng cũng tìm ta kẻ chủ mưu. Hung thủ vậy mà là một hạt đậu, một hạt đậu xanh
có chút lớn hơn bình thường.
Xoa xao cặp sừng hắc
thiết hơi nhô trên đầu. Yêu Quái Mưa một trận phẫn nộ, suýt nữa thì cặp sừng
yêu quý của nàng bị hạt đậu thối này làm cho gãy. Thù này không báo thiên hạ há
còn cái danh Yêu Quái Mưa nữa.
Nghĩ vậy nên Hăc
Vũ bắt đầu đại kế trả thù của mình. Dắt Vân Vụ bên hông, nàng bắt đầu dùng chân
dẫm nát nó. Kì lạ là hạt đậu này không chỉ to hơn thường mà còn rất cứng, dù đẫm
thế nào cũng không nát được. Đại kế đầu tiên trả thù vậy là đi tong, nhưng sau
đó Hắc Vũ lại nghĩ ra cách khác.
Hóa chút linh lực
thành dao, dao này sắc không, rất sắc. Dao đại yêu Hắc Vũ tự tay hóa ra còn
không sắc sao.
-Ta băm, ta băm.
Vừa gào vừa thét
vừa huy động thái dao nhưng cục đậu chết bằm này vẫn ngoan cố vô địch. Dao chạm
vào cứ phải nói nảy tưng tưng, sau một hồi cuối cùng Đại Yêu Hắc Vũ cũng đành
bó tay hết cách.
-Hạt đậu thối
này. Người làm từ cái gì mà cứng đầu như vậy.
Vân vê hạt đậu
trong tay, Hắc Vũ thấy có chút thích thú. Một ý nghĩ tinh nghịch bỗng lóe lên
trong đầu nàng.
Hay là truyền cho
nó chút linh khí!
Ý nghĩ vừa động
nàng bèn truyền thử. Rút một tia linh khí trong kinh mạch của mình và truyền
vào hạt đậu xanh. Diễn biến sau đó làm nàng có phần kinh hỉ.
-Hô hô, vậy mà
cũng được. Xem lần này ta bạo thể nhà ngươi đây.
Linh khí ít ỏi của
nàng liên tục truyền sang hạt đậu nhỏ. Chẳng mấy chốc nó đã căng phồng cỡ cái
bát. Nhón ngón tay chọc chọc thử, lớp vỏ xanh vậy mà cũng khá đàn hồi. Cứ phồng
lên rồi lại tẹt xuống làm Hắc Vũ có chút nóng nảy.
-Khốn kiếp, bà
đây không tin không cho ngươi bạo thể mà chết. Cùng lắm thì mất thêm mấy hôm
khôi phục pháp lực chứ gì?
Hai tay kết ấn
chú Hắc Vũ thi pháp, linh lực như suối bắt đầu đổ vào hạt đậu xanh trước mặt,
miệng không ngừng lẩm bẩm “bạo thể, bạo thể” càng lúc càng mau. Đến khi Pháp lực
sắp cạn, nàng cay cú buông xuôi.
-Coi như hôm nay
ngươi may mắn. Tha cho ngươi một mạng.
Cơ mà sau đó,
nàng lại nói:
-Là ta tha cho
người, không phải ta không trị được người.
Nói vậy nhưng đâu
được vậy. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, linh lực của nàng lúc này
nào theo sự khống chế, cứ vậy mà trôi tuồn tuột sang hạt đâu. Cơ sự xảy ra làm
Hắc Vũ biến sắc, miệng nhỏ không khỏi thốt ra vài câu chửi thề.
Linh lực đã ít
nay bị hút càng mãnh liệt hơn. Thầm mắng to đứa nào nghĩ ra cái kế đút linh lực
này. Lời đâu chẳng thấy lại còn sắp nguy đến nơi, không khéo bỏ mạng tại đây.
Nghĩ đến đây Hắc
Vũ không khỏi đen mặt. Yêu Quái Mưa đại danh đỉnh đỉnh cứ vậy mà chết trong tay
hạt đậu bé xíu, truyện này truyền ra chắc bị cười cho chết mất.
Miên man suy nghĩ
chẳng mấy chốc Hắc Vũ thiếp đi cả người lung lay ngả nghiêng ngã xuống. Chỉ có
điều, ngay lúc đó, một nam tử đạo bào thình lình từ đâu xuất hiên. Đưa tay đỡ lấy
cơ thể nàng, nam tử mặt mày xanh xao tựa chút mệt mỏi.
Nam tử ấy, không
ai khác chính là Thanh Đỗ. Người vừa trải qua chứng đạo và cũng là hạt đậu thối
tham lam linh lực kia.
Thanh Đỗ - Tiểu Đậu
Thần
Nhận xét
Đăng nhận xét